"Mày tưởng rằng mày không tới thì tao không thể đánh được mày à...." Ôn Văn ngồi xổm xuống, sau đó hít sâu một hơi.

Anh muốn sử dụng kiếm pháp tốc độ nhanh nhất, vô danh kiếm pháp--- thức sấm sét!

Bóng dáng của Ôn Văn nháy mắt biến mất, ở trong mắt của thú một sừng, cơ thể anh thậm chí còn bị kéo dài ra, nhưng nó vẫn kịp thời dùng cái dừng của mình để chặn lại nhát chém.

Sừng nhọn của thú một sừng vẫn không bị phá hủy, nhưng bởi vì trước đó bị một kiếm của Ôn Văn chấn động tới choáng đầu nên sau lưng nó vẫn bị Ôn Văn rạch một vết thương nhỏ.

Có điều đối với thú một sừng thì vết thương này căn bản không tính là vết thương, ngay lập tức sẽ...

Đột nhiên, thú một sừng trừng to mắt, vết thương kia không khép lại mà đang lan rộng ra với tốc độ khủng khiếp.

Thú một sừng khó hiểu nhìn vết thương kia, cơ thể nó có thể miễn dịch chất độc, không nên xuất hiện tình huống này mới đúng.

Ôn Văn cười he he, đối mặt với quái vật bình thường thì dao cắt phân chỉ là một con dao mổ heo rất sắc bén có thuộc tính xuyên giáp mà thôi, cao lắm thì chỉ có thể tính là vũ khí siêu năng cấp Tai Hại mà thôi.

Nhưng khi đối mặt với sinh vật ánh sáng như thú một sừng thì nó chính là vũ khí tà ác cực kỳ không sạch sẽ, đặc biệt khắc chế sinh vật thánh khiết.

Da lông trắng như tuyết của thú một sừng bắt đầu hư thối, chỉ là một vết thương nhỏ cũng đủ làm nó suy yếu, nó phải dùng hết sức lực của mình mới có thể ngăn cản sự thối rữa lan tràn.

Sinh vật càng thánh khiết thì lại càng bị dao cắt phân ảnh hưởng nhiều hơn, mà thú một sừng vừa vặn chính là loại quái vật nằm trong nhóm thánh khiết nhất.

Thừa dịp nó suy yếu không còn sức, Ôn Văn vung dao cắt phân, mài dao xèn xẹt nhìn nó.

Một vết thương này đã làm thú một sừng mất đi năng lực phản kháng, nó đáng thương nhìn Ôn Văn, cầu xin Ôn Văn tha cho nó một mạng.

"Nếu như là bình thường thì tao sẽ suy xét tha cho mày một mạng, nhưng trước đó mày đánh rắm sỉ nhục tao, thứ hai là bị con dao này chém một phát nên đã không còn là thú một sừng tinh khiết nữa rồi, thứ ba là..."

Ôn Văn nhìn về phía chiến trường đang chiến đấu ở bên kia, ở sát bên hai vị cường giả cấp Tai Nạn lại vồ quái vật vào trong trạm thu nhận có chút nguy hiểm nhất định.

Vì thế Ôn Văn dứt khoát dùng dao cắt phân đâm vào cổ thú một sừng, kết thúc tính mạng của nó.

Sau đó Ôn Văn cắt lấy cái sừng của thú một sừng, góp nhặt phần máu thịt sạch sẽ, nhìn con dao cắt phân trong tay mà thỏa mãn gật gật đầu.

"Không ngờ mày lại dùng tốt như vậy, có điều cái tên dao cắt phân của mày khó nghe quá, sau này gọi mày l 'lưỡi dao ô uế' đi."

Sau đó, Ôn Văn bắt đầu vui vẻ quan sát cuộc chiến.

Thuận tiện còn khinh thường con chó bự hai đầu mà Tống Lăng mang tới, hàng này từ khi trận đấu bắt đầu vẫn luôn cụp đuôi rúc trong góc, dáng vẻ co ro, có lẽ bị cuộc chiến dọa hoảng.

Sau khi thú một sừng chết đi, chiến lực của công chúa Máu Đen gia tăng, giống như nháy mắt tiến vào trạng thái cuồng bạo vậy, một lượng máu lớn từ trong cơ thể cô phun ra, dưới sự điều khiển của công chúa Máu Đen nhanh chóng cắt đứt thực vật của Tống Lăng.

Điều này làm Ôn Văn cảm thấy đáng tiếc, đám thực vật của Tống Lăng rất thú vị, anh có thể xem cả ngày.

"Mau giúp một tay, tôi sắp chịu hết nổi rồi." Tống Lăng tránh né một đòn tấn công từ máu đen, vội vàng đứng dậy nói với Ôn Văn.

Ôn Văn bĩu môi, sau đó không nói lời vô ích, số liệu màu xanh lá cây lóe sáng khắp toàn thân, năng lượng thuần trắng bảo vệ quanh người, bắt đầu tấn công công chúa Máu Đen.

Mình làm thịt thú cưỡi của công chúa Máu Đen, nếu để cô ta xử Tống Lăng thì mình cũng không có quả ngon để ăn.

Khác với đối phó thú một sừng, lần này Ôn Văn cẩn thận hơn nhiều, không có bất kỳ hành động mạo hiểm nào, chỉ nghiêm túc giúp Tống Lăng chiến đấu.

Tai Nạn bậc trung tự và hạ tự hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, đánh với cô ta chỉ cần sơ ý một chút thôi thì sẽ bị chém ở dưới ngựa, vì thế Ôn Văn mới không cho cô ta cơ hội này.

Bình thường thì không quản là cấp Tai Họa hay cấp Tai Hại, thực lực cũng không khác biệt quá lớn, thắng thua cũng dựa vào năng lực phản ứng của cá nhân, nếu như thuộc tính tương khắc thì vượt cấp chém giết cũng không phải việc khó.

Nói trắng ra thì hai cấp bậc này chỉ là chính thức chuyển tiếp sang thế giới siêu năng mà thôi.

Mà khi thực lực đạt tới cấp Tai Nạn, giới hạn cấp bậc sẽ nghiêm ngặt hơn, mà quái vật cấp Tai Nạn trung tự, cho dù bị thuộc tính khắc chế cũng có thể thoải mái nghiền ép người siêu năng hạ tự.

Nếu năng lực không bị khắc chế thì người siêu năng trung tự thậm chí có thể lấy sức một người đấu với nhiều người siêu năng hạ tự!

Mà giữa thượng tự và trung tự cũng như thế.

Trước kia ở trong mê cung dưới lòng đất, Kiều Phỉ Nhã chính là người siêu năng Đồng Hóa thượng tự, quái vật mà Ôn Văn và Miêu Miểu Miểu phải hợp tác mới giết chết được, Kiều Phỉ Nhã chỉ cần đâm một kiếm!

Cuộc chiến giữa hai người này, sở dĩ Ôn Văn dám xông tới là vì Tống Lăng có lẽ cũng là người siêu năng trung tự, Ôn Văn tới cũng chỉ giúp Tống Lăng chia sẻ chút áp lực mà thôi, chủ lực vẫn là Tống Lăng.

Vừa chiến đấu, Ôn Văn vừa quan sát phong cách chiến đấu của công chúa Máu Đen, rất nhanh đã phát hiện máu đen cũng không phải vô hạn, sau khi tấn công xong chúng sẽ quay trở lại cơ thể công chúa Máu Đen.

Nếu vậy có phải chỉ cần nghĩ cách không để máu quay lại cơ thể cô ta thì có thể hữu hiệu suy giảm thực lực của cô ta không?

Nghĩ liền làm, Ôn Văn búng tay một cái, kích phát năng lực của Tần Sảng, không khí rét lạnh bao lấy máu đen.

Nhưng làm Ôn Văn thất vọng là nó cao lắm chỉ làm máu đen giảm tốc độ đi một xíu mà thôi, không có trợ giúp cho cuộc chiến.

Công chúa Máu Đen khinh bỉ liếc nhìn Ôn Văn, đông cứng máu lại quả thực có thể làm cô mất đi năng lực chiến đấu, nhưng mà ngay cả quái vật ngang cấp cũng không thể đông cứng được máu của cô, thấp nhất cũng phải là cấp bậc như Băng Hoàng Hậu mẹ cô mới có thể làm được.

Mà Ôn Văn cũng thở dài một tiếng, quả nhiên theo thực lực gia tăng, năng lực của quái vật cấp bậc thấp sẽ ngày càng không có tác dụng.

Có điều duy trì tính đa dạng của năng lực vẫn rất cần thiết, như vậy có thể trợ giúp Ôn Văn ứng phó với bất cứ tình huống nào.

Mặc dù Ôn Văn gia nhập cuộc chiến nhưng công chúa Máu Đen càng đấu lại càng hăng, dễ dàng đánh bẹp hai người, lại còn vừa đánh vừa căm hận nói.

"Sau khi tao thắng, hai bọn mày phải trả giá thật lớn vì những gì bọn mày đã làm, nhất là mày, giết thú cưng và bạn của tao, tao muốn..."

Cô ta còn chưa nói hết thì dị biến xảy ra.

Toàn bộ thị trấn Cổ Tích giống như bị một sức mạnh khác thường bao lấy, sức mạnh đó kỳ lạ khó có thể hình dung, nhưng nó làm Ôn Văn cảm thấy rất khó chịu.

"Ha ha, ha ha... ah ha ha!"

Tống Lăng cười như điên, đã đến giờ, bố trí của hắn cũng bắt đầu phát huy tác dụng, từ giờ trở đi thị trấn Cổ Tích chính là sân nhà của hắn.

Công chúa Máu Đen hoảng sợ lui về sau hai bước, làn da cô ta ngày càng nhẵn nhụi hồng hào, màu máu đen không khỏe mạnh cũng biến thành màu đỏ, dáng vẻ trở nên tốt hơn hẳn, thoạt nhìn giống như đang trở nên khỏe mạnh hơn.

Nhưng sức mạnh của cô đang nhanh chóng mất đi, thậm chí ngay cả cảnh giới Tai Nạn cũng khó duy trì.

Mà dáng vẻ phù thủy da khô quắt và máu đen dọa người vốn có đã biến mất rồi!

0.12780 sec| 2403.586 kb